Góc Than Thở

Cô Đơn Trong Cuộc Tình

Nếu 1 ngày nào đó em không chịu được nữa mà rời xa anh thì anh đừng trách móc, đừng hờn giận chi em mà rước thêm xấu xí vào người. Tình cảm em giành cho anh ko hề nhen nhúm chút vụ lợi, chắc anh hiểu rõ. Mình đã cùng nhau cố gắng, vượt qua từng chút từng chút trở ngại. Chưa 1 lần em để anh thấy sự than vãn nào dù lòng em cũng bộn bề những suy tư riêng. Chỉ là bây giờ em đã quá mệt mỏi, quá chán nản mỗi khi nghĩ về tương lai mờ mịt của tụi mình, khi nhìn thấy hình ảnh bệ rạc ẩn chứa sự thất bại của con người em muốn gắn bó lâu dài.

Trươc đây, Cứ mỗi lần muốn buông tay, em lại nhắc bản thân cố gắng thêm 1 chút, ngày mai sẽ tốt hơn, hết cái khó khăn này anh sẽ khá hơn. Nhưng không, cuộc đời méo bao giờ để yên cho anh khá lên, ko phải chuyện này thì cũng là chuyện khác, và mỗi lần có chuyện anh lại bệ rạc đến nỗi đau lòng!

Em đã từng nói với anh, “tiền tài che mắt gái” và em cũng vậy, em vốn sống thực tế & lý trí, em có thể bỏ qua hết mọi lời khuyên bảo, xì xào của mọi người để ở bên anh. Nhưng em chỉ có thể ở bên cạnh 1 người chưa giàu chứ không thể lấy 1 người mãi mãi nghèo & thích đổ lỗi cho số phận. Em có thể bỏ công việc thu nhập đủ ăn đủ chơi trong văn phòng mát mẻ, váy vóc đẹp đẽ, hào nhoáng, quan hệ rộng mở, chấp nhận từ bỏ tất cả,lui về nhà làm việc đến quên ăn quên ngủ tính toán từng đồng từng cắc để cùng anh xây đắp “ước mơ của 2 đứa”, xây đắp cái anh gọi là “tương lai vững chắc cho em” 

Em có thể cố gắng & cố gắng hơn nữa nhưng em không thể chấp nhận người cộng sự cứ vài ba bữa lại mỉa mai “thích làm thì làm, thích nghỉ thì nghỉ mà vẫn có lương” được đâu anh à, đau lòng đó!

Em cảm nhận rõ bản thân em đã thay đổi quá nhiều kể từ ngày mình bắt đầu. Em vốn là người vui vẻ, sống khá độc lập, người ngoài ít ai có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ và hành động của em. Ấy vậy mà từ lúc quen anh, em trở thành đứa phụ thuộc, tự ti, nhìn đâu cũng thấy bản thân kém cỏi. Đã vậy lại còn thêm tính nhỏ nhen, tính toán, khó chịu, nóng nảy. Một chút ko vui em cũng có thể nhảy dựng lên chửi thề, đập phá đồ đạc, cáu gắt đến đáng ghét! Chuyện chó gì đang xảy ra với em vậy, em trở thành đúng cái kiểu người mà em ghét cay ghét đắng trước đây! =.=


Anh nói đúng, em có quyền lựa chọn rời xa anh hoặc bên cạnh anh, nghe lời anh hoặc làm theo ý em. Nhưng ngay từ đầu với em, anh đã là thầy, là cấp trên, là người chỉ dẫn, trong suy nghĩ của em lời anh nói luôn có giá trị & em quá ỷ lại vào anh đến nỗi sợ rằng rời xa anh, em sẽ lạc đường. Vậy nên em đã sai, sai quá sai. Mà sai thì phải trả giá nên giờ thay vì ngồi làm việc trong văn phòng suy nghĩ trưa nay ăn gì với ai thì em ngồi đây viết những dòng nhảm nhí này & thở dài thườn thượt nghĩ về tụi mình 5-10 năm nữa (nếu em còn sống).

Anh à, chưa bao giờ em cảm thấy hoang mang, chán nản tột độ như ngày hôm nay. Em muốn ở bên cạnh anh lâu thật lâu, cùng anh tận hưởng ngày tháng vui vẻ nhưng em ko thể ngăn cho những suy nghĩ tiêu cực, những sự sợ hãi, mệt mỏi, những lời nói của người khác về mqh của mình len lỏi trong đầu em. Có lẽ đã đến lúc mình phải nghiêm túc suy nghĩ về tương lai, về những bất an của em kẻo sau này tụi mình lại nghĩ về nhau như sự lầm lỡ rồi cuộc hôn nhân nào đó lại trở nên dang dở. 

Và nếu hôm nay anh có thấy mặt em như con cô hồn sống thì hãy hiểu rằng em đang vật lộn với chính con cô hồn mang tên lý trí trong đầu em & hãy ngừng lớn tiếng quát nạt vì em sợ mình sẽ bỏ cuộc mất.

Hôm nay em sợ!

P/s: Viết chơi vậy thôi chứ sống tới tận tuổi này rồi, Q còn sợ con méo gì nữa!